Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2015

Phải lòng Tuyết Thủy Tinh

Tuyết Thủy Tinh - Sự lạnh lùng mỏng manh! Nó không là băng, không cứng sờn, tê buốt. Nó mềm mại như hàng ngàn mảnh vỡ của một ánh sao xa, lung linh và khó thấy...

Những hạt tuyết như pha lê trong suốt, phản chiếu rất nhạy cảm với những màu sắc, dư vị và biến động của cuộc đời. Những hạt tuyết long lanh, bé nhỏ li ti, mỏng manh dễ vụn... Sẽ là buồn lắm, tiếc lắm nếu ai đó vụng tay sờ vào làm vỡ nó. Người vụn tay đáng trách hay vì tuyết quá mong manh? Không, đừng trách người kia, cũng đừng giận tuyết,vì dù sao họ cũng quyến luyến nhau.

Nhận ra vẻ đẹp của tuyết, cảm được cái sắc trong có hồn của tuyết là người đó. Đặt cả sự trân trọng chân thành và niềm cảm phục lẫn xót thương, người kia cố gắng bằng hết sự nhẹ nhàng có thể để sờ lên tuyết, để hi vọng được đặt nó ở trong tay và sưởi ấm nó ở trong lòng.Lúc ấy, tim người ta bỗng rùng lên bất giác một cảm xúc không thể nói hết thành lời của niềm vui sướng,của sự biết ơn, của tình thương đột nhiên khởi phát - Một sự gắn bó tự nhiên được kết thành đầy mãnh liệt khăng khít bất ly giữa người ta và tuyết vùng lên sống! 



Không biết tuyết có cảm nhận được điều gì tương tự như thế không? Nhưng với người kia, ngay lúc được chạm vào những hạt tuyết thủy tinh long lanh, trong suốt ấy, lòng người ta chợt nhiên đã có một phần là của tuyết. Có cái gì đó đã gắn kết họ lại với nhau như một cặp tri âm, một đôi tri kỷ "tương khí tương cầu" - thứ mà thế gian này nhiều khi muốn có, theo đuổi cả đời mà chẳng thể tìm ra lại đến với người ta chỉ trong vài khoảnh khắc. Một thứ định duyên, một sợi tơ hoặc nghĩa đã vướng sẵn chỉ chờ giây phút để họ gặp nhau như thế. Một thứ gì đó sẵn có đã tạo nên một sự "chợt nhiên" bất ngờ mà chỉ người trong cuộc mới hiểu hết được thôi.

Tuyết vì mang hơi lạnh giá ở trong mình rất cần hơi ấm. Tuyết chồng khít lên nhau thành lớp, trải kề nhau phủ ấp suốt mùa đông. Và lạnh! Nỗi lạnh bao giờ cũng tràn về những nỗi sợ của cô đơn và trống trải. Tuyết thủy tinh như mảnh lòng trong trắng, sẽ làm sao để trốn khỏi nỗi niềm cô sầu, hiu quạnh ở thâm tâm. Lóng lánh như những thước hồn nhạy cảm, dễ tổn thương, mặc dù cái khí lạnh quanh nó hay khiến người đời nhầm tưởng, đặt vội, gán cho nó cái nghĩa khó gần và lãnh đạm vô tâm để rồi tránh né nó, chê bai, xem thường nó.
Người đời đã nghe qua nước mắt chảy thành sông, thì cũng biết lệ lòng ngưng thành tuyết. Hạt tuyết, vì đã nếm đủ đắng cay và thấm cả giọt nước mắt khổ đau lẫn giọt máu lòng rỉ xát vết thương tâm, mới đọng thành được thế. Vẻ đẹp đó, sự thanh thoát mổng manh đó là cả một sức mạnh, một sự chống chịu sau tất cả những đau thương. Nó là vẻ đẹp sau cùng còn sót lại, kết tinh của giọt lệ đã trải trầm luân...
............!!!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét